Q1 – Chương 15: Thần cấp giám thưởng đại sư

Chương 15: Kê đơn.

images (16)

Khi nhìn thấy thủ trưởng Trọng Khánh và sư huynh Khâu Ngải Kiền đều mang đôi mắt gấu trúc đi ra ngoài, Đường Thời cảm thấy lương tâm của mình đã bị khiển trách  —— trong nháy mắt mà thôi.

Mình nửa đêm thí nghiệm phép thuật có lẽ không được tốt lắm, có điều… bài thơ <Xuân hiểu> này, ba câu trước đều phải thực hành ở nửa đêm mới có cảm giác nhất a!

Đường Thời chỉ có thể an ủi mình, người tu đạo, thiếu ngủ chút cũng sẽ không chết, tỷ như chính Đường Thời, cả đêm đều tu luyện, sáng hôm sau đứng lên còn sinh long hoạt hổ.

Hắn thật vô sỉ đáng coi thường mà nghĩ, mỗi ngày sáng sớm một chút mình dùng “Xứ xứ văn đề điểu” gọi sư thúc và sư huynh rời giường, kỳ thực vẫn vì tốt cho họ, dù sao mỗi buổi sáng sớm ở chớp mắt kia thái dương lên cao ấy hiệu quả tu luyện mới gọi là tốt, người tu đạo vốn nên dậy sớm. Hơn nữa Đường Thời tin tưởng, “Xuân miên bất giác hiểu” có thể giúp bọn họ nhanh chóng ngủ say, cho nên hiệu quả giấc ngủ khá là tốt, không cần lo lắng tinh lực của họ vào ban ngày ha.

Sau khi phân tích sâu sắc, Đường Thời thực nhanh chóng hoàn toàn quên hai đôi mắt cú trên mặt sư thúc và sư huynh, đã quyết định buổi tối tiếp tục luyện tập luân phiên “Xuân miên bất giác hiểu” và “Xứ xứ văn đề điểu”.

Đáng thương sư thúc Trọng Khánh và Khâu Ngải Kiền hiện tại còn chưa biết, rất nhanh bọn họ sẽ xui xẻo.

Không, chính xác ra, một đoạn thời gian gần đây họ đều sẽ phải xui xẻo.

Yêu cầu may mắn duy nhất chính là, bọn họ không có khả năng để nghe được đoạn độc thoại nội tâm lần này của Đường Thời, nếu không thiên hạ đệ nhất tiện nhân sẽ chết dưới tay hai tên “vô danh tiểu tốt” này.

Cần cần cù cù mà nấu nước tưới đồ ăn, lúc nhàn thì ngẩng đầu liếc nhìn một cái sư thúc Trọng Khánh vẫn đang luôn sử dụng linh thuật tiểu tụ linh thủ, Đường Thời phải sống qua ngày “cúi mặt xuống đất cong lưng lên trời”, quả thực vất vả không thể nói hết.

Đêm qua sư thúc Trọng Khánh đã từng hướng về phía Bắc viên hô to kê đơn cái gì, có điều lúc đi quán cơm ăn cơm, Đường Thời cũng không thấy sư thúc Trọng Khánh có phản ứng đặc biệt gì, hắn còn cảm thấy kỳ quái đâu, hỏi Khâu Ngải Kiền: “Đêm qua ta nghe ai gọi rằng kê đơn đám người Bắc viên —— ưm!”

Khâu Ngải Kiền lúc đầu không chú ý, chờ đến khi Đường Thời nói đã được một nửa mới chạy tới che miệng đối phương.

Đường Thời trừng mắt, không rõ đây là chuyện gì, cũng không giãy dụa, chỉ nhìn Khâu Ngải Kiền chằm chằm.

Bây giờ còn đang ơ quán cơm đâu, tuy rằng người ở vườn rau luôn ăn cơm cuối cùng, nhưng còn một số đệ tử còn ở quán ăn, lúc này nghe được hai chữ “kê đơn”, đều quay người nhìn Đường Thời.

Trong đó có một đệ tử hơi béo ở đó bưng bát ngồi xuống bên người Đường Thời, chọc chọc cánh tay Đường Thời, lại khuyên nhủ Khâu Ngải Kiền: “Lão Khâu ngươi làm gì phải khó xử đệ tử mới nhập môn người ta đâu. Nói đi, kê đơn cho ai? Có muốn chúng ta giúp ngươi hay không a?”

Đám đệ tử tụ tập quanh đây đều cấp bậc thấp, xem như không khác gì bên vườn rau, có điều nghe dễ nghe hơn một ít.

Đường Thời quả thực không rõ đây là kiểu gì a, sao mình nói kê đơn, những người này nghe thấy đều như mèo nghe thấy mùi cá vậy?

Hắn rùng mình một cái, quả thực không có cách nào chịu nổi những ánh mắt khác thường xung quanh.

Lúc này Khâu Ngải Kiền hung tợn trừng mắt nhìn Đường Thời một cái, tựa hồ cảnh cáo hắn không được phép nói lung tung.

“Thời huynh đệ, ngươi mới tới không được vài ngày a, đã nghĩ kê đơn, coi trọng ai
?” Đệ tử béo kia lại huých cánh tay hắn.

Đường Thời càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, nhưng nhìn Khâu Ngải Kiền đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, chỉ biết những người này hoàn toàn nghĩ khác chuyện Khâu Ngải Kiền đang e ngại —— cho nên đám người đệ tử quán cơm trước mắt này nhất định đã đoán sai.

Nghĩ như vậy, Đường Thời an tâm. Hắn nghĩ, cho dù bị những người này hiểu lầm cũng chẳng sao, cho nên theo đầu đề của họ tiếp lời: “Cái này… Giữ bí mật…”

Tên béo ở quán cơm này, tên là Bang, bình thường vốn không đáng tin, lý tưởng cuộc sống chính là ngủ khắp các cô nàng giới Tu Chân —— về điểm này, ma cũ biết nhiều như Khâu Ngải Kiền ắt biết, nhưng tên ngốc Đường Thời mới nhập môn này làm sao rõ ràng?

Lập tức Bang tiếp tục lôi kéo Đường Thời muốn chọc cho ra tin tức, nhưng Khâu Ngải Kiền đã ăn xong mấy đũa cơm cuối cùng, chuẩn bị đặt đũa xuống chạy lấy người.

Đường Thời dường như đã có dự cảm, ngay lúc Khâu Ngải Kiền muốn chạy liền chăm chú liếc mắt một cái, không hiểu vì sao Khâu Ngải Kiền lại chột dạ, vốn đang muốn bỏ Đường Thời chạy lấy người, lúc này đi không nổi.

Đường Thời đã bị mọi người vây công ở bên trong.

“Thời sư đệ, nói nhanh lên a, nhìn đến mỹ nữ nào? Nữ tu của Thiên Hải sơn chúng ta, lớn lên xinh đẹp cũng chỉ có vài cái, nói nhanh ngươi nghĩ đến ai? Là tiểu sư tỷ Tuyết Hoàn điêu ngoa, vẫn là sư tỷ công chúa Nguyệt Dạ lãnh diễm? Oa, nếu không sẽ là người tồn tại như thánh nữ kia đi?”

“A ha nha, nói không chừng nha, nghé con không sợ cọp, nếu muốn kê đơn cho Thánh cô, sợ là có chút khó a!”

“Thánh cô đã là Trúc Cơ trung kỳ, nếu có thể có được đổ ngã tu sĩ cảnh giới này, cho dù có bán ngươi cũng mua không nổi a.”

“Như thế, khẳng định không phải Thánh cô…”

Một đám người quanh Đường Thời líu ríu thảo luận, còn kém không đưa sách mỹ nhân mở ra trước mắt Đường Thời.

Mà Đường Thời, lúc này đã cảm thấy tam quan của mình đã bị ép lên level vô số lần.

(Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)

Nằm ngất khỉ con ba ba đây là Tu Chân giới? Đây là muốn trò đùa a! Lão cha a đây thật sự là đang ở Thiên Hải sơn môn phái Tu Chân đây sao? Vì sao cảm thấy đang ở kỹ quán nơi trần tục nha? Mấy sinh vật kỳ lạ này từ đâu nhảy đến vậy a? ! ! !

Tất cả mọi người nói nữ nhân, hay Đường Thời hắn muốn đi kê đơn đẩy ngã một nữ nhân?

Đậu xanh rau má!

Đường Thời cảm thấy cả người mình không được tốt.

Hắn bỗng nhiên có một loại xúc động, cứ như vậy nói một hơi ra chuyện sư thúc Trọng Khánh muốn kê đơn cho Bắc viên, có điều vừa nói ra từ “Bắc”, đã bị những âm thanh xung quanh bao phủ.

“Nằm ngất tiểu tử này thật muốn dùng thuốc đẩy ngã Thánh cô, ta sợ nha!”

“Đứa nhỏ này có ngốc hay không a?”

“Chẳng lẽ ở vườn rau có điều kiện gian khổ lâu như vậy, cho nên giống lão Khâu bắt đầu thần kinh thất thường?”

“Nói, nếu muốn kê đơn, vẫn nên tìm người ở quán cơm như chúng ta để hợp tác mới tốt, ta nghĩ xem, ngươi có thể là hộ khách thứ ba mươi lăm mở ra nghiệp vụ từ quán cơm xuống tay Thánh cô, không đúng, là thứ ba mươi sáu?”

“Lăn con bê, rõ ràng là bốn mươi sáu!”

“…”

Cho nên nói a, rốt cuộc mình đã đến thế giới nào vậy a.

Đường Thời bỗng nhiên bình tĩnh, ngồi giữa mọi người, một câu không nói lời nào.

Bỗng nhiên có người nói: “Không đúng, có lẽ là sư thúc Tiểu Bắc đâu?”

Người này vừa nói ra bốn chữ “Sư thúc Tiểu Bắc”, lập tức oa~~ một mảnh, tất cả mọi người kêu than, như thể nghe được cái tên gì đó tuyệt đối không nên nghe thấy vậy.

(sư thúc: không giới hạn nam nữ; có bối phận chia sư huynh sư tỷ, nhưng bối phận sư thúc không chia xưng nam nữ)

Ngay cả cái tên Bang ôm bát ngồi ngay bên cạnh Đường Thời cũng đều run lên một cái, lặng lẽ ôm bát đi rồi.

Khủng long đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có thể tới đây một người nói cho ta biết đi a a a a a a a!!!

Đường Thời quả thực bị đám ngốc khùng này bức điên rồi!

Hắn trực tiếp thả đũa xuống, “Ta ăn xong.”

Vì thế Đường Thời đi ra ngoài, Khâu Ngải Kiền đã sớm muốn chạy, vừa thấy Đường Thời cũng đi ra liền trực tiếp đứng lên, cười khì khì: “Các ngươi rất hung tàn, không cần dọa hỏng tiểu sự đệ vườn rau nhà chúng ta đi, về sau ai đưa thực phẩm tới cho các ngươi? Ta đi trước a, về sau lại gặp.”

Đường Thời đang vô cùng buồn bực mà đi, không nghĩ tới Khâu Ngải Kiền trực tiếp lại gần nắm lấy bả vai Đường Thời, đặt toàn bộ trọng lượng lên người Đường Thời, một tay kia tùy tiện tung túi lạc. “Nhìn ngươi ăn cơm đều không được vài hớp, quay đi quay lại nhất định sẽ đói, cho nên tốt bụng lấy một túi lạc đi ra.”

Khi nhìn thấy túi lạc kia, Đường Thời chỉ cảm thấy mí mắt nhảy dựng, thật không biết người như Khâu Ngải Kiền da mặt còn dày như vậy: “Sư huynh, nếu ta không nhìn lầm thì, núi lạc này còn có bùn, là do sáng nay chúng ta vừa mới đào lên từ trong đất, hong khô một chút, rồi đưa đến quán cơm đi?”

Khâu Ngải Kiền bị chọc thủng, có chút xấu hổ, hắn thu tay lại, sau đó quăng túi lạc vào tay áo, chính mình cầm một củ ra bóc vỏ, hút củ lạc mập mạp bên trong vào miệng, ăn cực kỳ đáng khinh. “Sư huynh nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi tiếp xúc đến, đều là mặt hắc ám nhất của Thiên Hải môn. Nói cho ngươi a, lão già Trọng Khánh kia nói cái gì kê đơn cho đám người Bắc viên đều là giả, thằng ngốc mới tin hắn ——”

Đường Thời bi kịch trúng đạn.

Hắn yên lặng mà không nhắc nhở Khâu Ngải Kiền, chính mình cũng là một trong những thằng ngốc tin tưởng Trọng Khánh.

Khâu Ngải Kiền tiếp tục nói: “Dù sao Bắc viên nuôi linh thú, kỳ động dục cũng chỉ dài như vậy, sẽ không làm ầm ĩ chúng ta lâu quá. Lại nói tiếp cũng lạ, ta cùng lão thất phu Trọng Khánh đều đen sì đôi mắt, sao ngươi lại không có?”

“Con người của ta đi ngủ tương đối sâu, không dậy được.” Đường Thời tìm cái cớ không đáng ngại.

Vì thế Khâu Ngải Kiền lập tức bóp cổ tay, “Cư nhiên là người ngủ sâu, khó trách không chịu ảnh hưởng!”

“Đúng rồi, Khâu sư huynh, vừa nãy ta nghe họ nói những người đó dường như rất lợi hại, không biết ——” Đường Thời do dự một chút, vẫn là hỏi ra.

Việc này vốn không phải chuyện bí mật gì, cho nên Khâu Ngải Kiền thực hào phóng đáp lại: “Tuyết Hoàn mấy người kia đều là đệ tử nội môn, trưởng thành xinh đẹp, tính tình lại mỗi người một vẻ, có điều đẹp nhất vẫn là Thánh cô.”

“Thánh cô?”

Đường Thời quả thực là bà ngại Lưu đến nhà Đại quan (điển cố TQ), cái gì cũng không biết, có điều ấn tượng của hắn đối với toàn bộ Thiên Hải sơn đã bị liên tiếp rơi vào tình trạng ép lên level, hơn nữa tốc độ cực nhanh, quả thực đã mau vượt qua khả năng thừa nhận của hắn.

“Cũng là danh hiệu là người khác gọi, lớn lên phải nói mỹ, gọi một tiếng tiên khí mờ ảo, chậc, ngôn ngữ không nói ra được. Đúng rồi, lại nói tiếp, sư tỷ cùng tộc của người tên gì, gọi Đường Uyển, cũng là một trong những đại mỹ nữ rồi đó.” Thuộc tính bà tám của Khâu Ngải Kiền một khi mở ra, quả thực không thể dừng lại, “Đương nhiên, vẫn là sư thúc Tiểu Bắc mà đám kia nói mới là dọa người nhất —— có điều là nam. Ủa, vẻ mặt ngươi sao kỳ quái vậy, chẳng lẽ thật ham thích khẩu vị này?”

Đường Thời rét lạnh, “Khâu sư huynh ngươi không cần nói giỡn được không?”

“Ha ha ha…” Khâu Ngải Kiền cười to một tiếng, có điều ghé vào lỗ tai hắn thần bí khì khì nói: “Sư thúc Tiểu Bắc là một người cực diệu, có điều lô đỉnh của hắn rất nhiều. Sư thúc Tiểu Bắc cũng rất xinh đẹp, nhìn bề ngoài của ngươi, không chừng lọt vào mắt hắn đâu.”

(lô đỉnh: trong tu tiên, có người làm lô đỉnh cho người khác, không tính song tu, dùng người có căn cốt thích hợp luyện thải âm bổ dương để tu bổ cho người khác; dùng lô đỉnh có hai loại: bổ cho người được lô đỉnh hoặc bổ cho cả hai, thông thường người dùng để lô đỉnh thưởng lỗ lã thân mình hơn)

Đường Thời có chút hiểu được, nguyên lai là đồng tính luyến ai lấy lô đỉnh để tu, cũng không có gì rất giỏi.

“Hai ngày nữa sư thúc Trọng Khánh sẽ đưa chúng ta xuống núi để chọn mua một số đồ, vườn rau cái gì cũng không tốt, nhưng lại tương đối tự do. Đúng rồi, ngươi chưa từng đi qua Thuật đường, ngày mai mang ngươi đi chọn lựa ba cái linh thuật…”

Khẩu Ngải Kiền bà tám với hắn một trận, sau khi trở về tiếp tục trồng trọt, cuộc sống trồng trọt thật sự là phong phú và tốt đẹp.

Chờ đến buổi tối, Đường Thời lại bắt đầu tu luyện, vì thế —— ác mộng của sư thúc Trọng Khánh và Khâu Ngải Kiền lại bắt đầu.

Ngủ dậy ngủ dậy ngủ lại dậy, sư thúc Trọng Khánh lại mở ra cửa sổ, đỏ mắt hướng về phía Bắc viên gào: “Khỉ nó không xong mãi, sáng mai lão tử nhất định sẽ cho các ngươi kê đơn, kê đơn!!!”

Có điều ngày hôm sau dậy, Đường Thời vẫn không thấy Trọng Khánh có phản ứng gì.

Hắn thật tò mò, rốt cuộc bức Trọng Khánh bức đến tình trạng nào, hắn mới làm ra chuyện tâm thần mất trí, cho nên Đường Thời lại càng tâm thần mất trí để tu luyện Trùng Nhị bảo giám, cuối cùng vào một ban đêm không trăng không sao gió thổi cao, sư thúc Trọng Khánh một tay đập nát cửa sổ, một câu cũng không nói, liền nhằm về phía quán cơm ——

4 bình luận về “Q1 – Chương 15: Thần cấp giám thưởng đại sư

Bình luận về bài viết này