Q1 – Chương 1: Thần cấp giám thưởng đại sư

Quyển một: Thiên Hải môn

Chương 1: Ấn ký.

sach

“Đạo thơ Trung Hoa ta diệu cảnh vô cùng, làm sao có thể để cho trẻ dại lời thô thiển cận như ngươi xuyên tạc? Môn thi này, ngươi —— thi lại!”

Thời tiết thật đẹp.

—— Đây là cảm giác duy nhất của Đường thời sau khi xuyên qua.

Còn nhớ rõ lúc đầu mới xuyên qua, hắn ôm quyển sách lậu giám định và thưởng thức cổ văn, nằm ở trên giường cứng rắn, ánh mặt trời chiếu vào phòng ở nhỏ của hắn, nhìn ra được nơi này không hề phú quý.

Diệu cảnh thơ từ Trung Hoa cái gì, Đường Thời không có cảm giác.

Môn giám định và thưởng thức thơ ca cổ văn này, đối với hắn một kẻ trạch nam không học vấn không nghề nghiệp mà nói, ước chừng là một loại tra tấn đầy thống khổ.

Nhưng hắn thật không ngờ, loại ác mộng này lại theo chính mình đến đây.

Nơi này là Tinh Cầu Xu Ẩn, Đại Lục Linh Xu, Đường Gia Đông Sơn, một tu chân thế gia loại hạng hai.

Làm một thứ tử (con vợ lẽ) phổ thông của Đường Gia, năm năm này Đường Thời sống thực nhàn nhã thực nhẹ nhàng, tiểu thuyết đã thấy nhiều, đã quen với loại chuyện như thế này —— hắn đã xác định được mình sẽ không giống như những nhân vật chính trong những tiểu thuyết kia.

Thứ nhất, hắn không là thiên tài, không giống như những kẻ khác trong dòng tộc có thiên phú xuất chúng, chỉ dựa vào tu luyện bí quyết Luyện Khí phổ thông có thể biểu diễn cảnh đập nát tảng đá lớn bằng ngực; thứ hai, hắn cũng không phải phế sài (vô dụng), trong lúc tu luyện bí quyết Luyện Khí phổ thông của cả đại lục, tiến cảnh của hắn không quá nhanh, cũng không quá chậm, thuộc loại lớp giữa, nếu so sánh với những tên phế sài chân chính kia, cấp bậc của hắn không đủ; thứ ba, hắn không có nhặt được bảo vật có thể thay đổi vận mệnh gì, cũng không gặp được vị nào cấp bậc Tông Sư đặc biệt trâu bò để làm sư phụ của mình.

Qua những điều trên, nhân vật chính Đường Thời của chúng ta làm cái tổng kết cho mình: tu chân thế gia loại hai, địa vị ở gia tộc hạng hai, thiên phú tu chân loại hai, tên du thủ du thực nhân phẩm loại hai nốt.

“Thời thiếu gia, lão tổ hôm nay trở về, lão gia để ta đi thông tri ngài nhớ rõ chuẩn bị một chút, một lát sau sẽ ra thành nghênh đón.”

“Biết.”

Đường Thời đã xoay người xuống giường, lên tiếng, nhìn cửa đã đóng lại, nha hoàn được phái đến kia hẳn đã đi rồi.

Hắn kêu rên một tiếng, vỗ vỗ trán mình, lòng bàn tay trái có đồ án quyển sách màu đen được mở ra, khóe mắt nhìn thoáng qua nó, hắn liền nhịn không được theo thói quen cảm thán vận mệnh bi ai của mình.

Thật không biết loại tu chân thế gia hạng hai Đường gia này lại học người khác những nghi thức xã giao thế nào, còn ra khỏi thành nghênh đón cơ đấy, bệnh thần kinh!

Hắn dùng sức vỗ vỗ đồ án trên lòng bàn tay của mình, nếu không có thứ này, chính mình sẽ không xuyên qua.

Hẳn là bị thầy giáo đại học của mình dùng quyển sách đập vào đầu liền xuyên qua, bởi vì môn Giám định và thưởng thức thơ ca cổ không đạt yêu cầu, còn hồ ngôn loạn ngữ làm bẩn những thi nhân nổi tiếng trong lịch sử, vì thế bị lệnh bắt thi lại, ngay cơ hội thi lại cũng không cho.

Vì thế Đường Thời lại phát hiện —— chỗ tốt duy nhất của xuyên qua là có thể làm một đệ tử thế gia không được coi trọng, còn không phải tham gia cuộc thi.

Nói di chứng, cũng không phải không có.

Tỷ như đồ án trong lòng bàn tay trái này của mình —— nó vốn là quyển sách giám định và thưởng thức thơ ca cổ mà mình ôm khi xuyên qua, thầy giáo cho nó một cái tên khá là phong nhã, gọi <trùng nhị bảo giám>. Hai chữ “trùng nhị” này khá diệu, chính là hai chữ “phong nguyệt” được xóa khung, vì thế “trùng nhị” cũng có ý tứ “phong nguyệt vô biên”, tương truyền hoàng đế Càn Long từng dùng cái tên này khảo thí người ta (?)

Thời gian Nguyễn Đăng Cảo làm chánh sứ sang cống nhà Thanh, một bữa đi qua một cái chùa rường cột hết sức lộng lẫy, viên sứ Thanh đi cùng theo mời ông đề cho mấy chữ “biển ngạch” (bức hoành phi), ông liền viết ngay hai chữ “trùng nhị“. Cả phái bộ nhà Thanh đều phân vân không hiểu ý sứ giả Việt nam muốn nói gì. Cuối cùng, Nguyễn Ðăng Cảo mới cười mà giải thích rằng:
– Ðây là bốn chữ “Phong nguyệt vô biên”, viết giản lược.

Phong nguyệt vô biên là chữ sẵn trong sách, có nghĩa là: Gió trăng vô tận không có bến bờ nào. Nhưng đồng thời cũng có nghĩa thứ hai là: Chữ phong chữ nguyệt mà không có nét ngoài biên. Bởi thế, ở đây, Nguyễn Ðăng Cảo chỉ cần viết một phần của hai chữ ấy, tức là chỉ cần viết hai chữ trùng nhị là đã nói lên ý niệm cả câu Phong nguyệt vô biên.

Có điều trước mắt tục nhân như Đường Thời, thứ này chính là dùng để học đòi văn vẻ, chỉ biết lãng phí tiền, cho nên hắn đi mua sách lậu. ╮(╯_╰)╭

Đồ án ở lòng bàn tay này của hắn, dường như được biến ra từ quyển sách giám định và thưởng thức thơ ca cổ kia. Vốn trước kia hắn cho rằng mình là nhân vật chính, cho nên mỗi ngày đưa chân lực vào đồ án, thế nhưng một trăm ngày đi qua cái rắm cũng không có, hắn đành nhận mệnh. Ước chừng mình là mệnh phế sài, Đường Thời cũng coi đây là một ấn ký, coi như không thèm để ý đến, thành thành thật thật mỗi ngày ngồi xuống hai canh giờ tu luyện bí quyết Luyện Khí cơ bản nhất, tốt xấu giúp mình sống lâu hai năm, cường thân kiện thể một chút.

“Đều nghe kỹ, hôm nay lão tổ trở về, phải có tinh thần, lão tổ là trưởng lão Thiên Hải môn, các ngươi nếu không hầu hạ cho tốt, trở về trực tiếp dùng roi đánh chết!”

“Còn thất thần cái gì, bình hoa kia mau dời đi, dời đi!”

“Xe ngựa của tiểu thư đã chuẩn bị tốt chưa? Chốc nữa Đại tiểu thư muốn biểu diễn ca múa tại hồ cho lão tổ, các ngươi đi xuống chuẩn bị một chút, những thứ như khăn lụa a, thuyền hoa linh tinh, đều chuẩn bị cho tốt.”

“Uyển đại tiểu thư hiện giờ phải chiều chuộng, không được đắc tội…”

“Ôi, Thời thiếu gia tốt lành, lão gia đang ở bên kia chờ ngài đó.”

Đường Thời đi qua hoa viên, chợt nghe thấy một đống thanh âm lộn xộn, điều này làm cho hắn thoáng đau đầu.

Hắn nhìn thoáng qua quản gia tiên sinh Đường Vũ, gật đầu một cái, thực dối trá cũng thực khiêm tốn cười nói: “Đa tạ Vũ tiên sinh nhắc nhở.”

Đường Vũ cũng mang dáng vẻ cười tủm tỉm, hắn không phải nhân vật lợi hại gì, nửa đời người đều không thể thuận lợi trúc cơ, cũng chỉ là vị trí quản gia: “Thời thiếu gia khách khí.”

Cái gì “Thời thiếu gia” hay không “Thời thiếu gia”, chỗ nào là xưng hô đứng đắn?

Kẻ Đường Thời này cũng là có phong cách cuồn cuộn, ngoài miệng không nói cái gì, trong bụng tâm tư không ít, sớm vài năm cũng đã thấy rõ tình huống Đường gia, dù sao hắn chỉ là một thứ tử, một không địa vị, hai không thiên phú, cuộc sống sau này như thế nào còn phải nhìn chính mình.

Hắn cũng chỉ ứng lời quản gia kia vài tiếng, đắc tội người ta là không tốt.

Hắn đi theo đường mòn tới tiền viện, nhìn thấy người Đường gia đã tề tựu đông đủ, nam tử đứng một bên, nữ tử đứng một bên, con vợ cả có thiên phú đứng trước, con thứ tử có thiên phú kém đứng sau, cho nên Đường Thời loại vừa thứ tử vừa không có thiên phú này, cũng chỉ có thể đứng cuối cùng.

Bên cạnh hắn là cùng thế hệ Đường Liễu, không chênh mình nhiều tuổi lắm, đều là thứ tử, có điều Đường Thời là loại ngay từ nhỏ đã không thích phản ứng lại người khác, mẹ chết sớm, cha không để ý tới, cho nên hắn thuộc loại sống kém nhất trong toàn bộ gia tộc. Chẳng qua dù sao cũng là tu chân thế gia, cũng không có hiện tượng ức hiếp người gì, nhiều lắm là chịu chút kỳ thị mà thôi, Đường Thời thô thần kinh thực dễ dàng xem nhẹ hết những kỳ thị xung quanh.

Đường gia Đại tiểu thư Đường Uyển một thân hoa phục đứng ở đầu hàng, cô nương này đã mười sáu tuổi, nghe nói ngẫu nhiên bất ngờ gặp gỡ một danh một đệ tử, trước đó vài ngày đã có người tới cửa cầu hôn, có điều không biết lão cha của Đường Thời có đồng ý hay không.

Đường gia là tu chân thế gia, đời trước đời sau đếm không ít người, có điều lứa Đường Thời này chỉ có mười mấy, hơn nữa thiên phú tu luyện so le không đồng đều, cha Đường Thời đứng bên người Đường Uyển, nói gì đó với nàng. Đường Uyển da thịt trắng hơn tuyết, mặt trứng thiên nga, ba vòng xuất sắc ngực tấn công mông phòng thủ, quả thực là mỹ nhân thấy liền quên đường về, chẳng qua Đường Thời không có hứng thú với sắc đẹp, cho nên  những loại xinh đẹp đó trước mặt hắn không hề có lực hấp dẫn.

Bên này đã chuẩn bị tốt, cha của Đường Thời dẫn họ đi từ trước viện, ra thành La Vân, đứng bên hồ Tây Tùy ngoài thành nghênh đón lão tổ.

Quả là nơi có cảnh đẹp không tồi, chỉ tiếc mọi người nghiêm túc đứng ở chỗ này, khiến Đường Thời có mấy phần tâm tư lãng mạn đều bị quét sạch sẽ.

“Lão tổ sắp tới, các ngươi đứng vững cho ta, nếu ai chọc giận lão tổ, liền trực tiếp rút căn cốt, trục xuất cho ta!”

Cha hắn Đường Minh ở đằng trước uy hiếp một câu.

Loại thời tiết này, nên dùng máy tính đánh võng du vài hồi mới là tốt đẹp a!

Đường Thời chẳng hề để ý nâng lên tay áo, lặng lẽ che miệng một chút, lại ngáp một cái trong tay áo, động tác như thế tuy rằng người ở đằng trước chẳng hề nhìn thấy, nhưng Đường Liễu ở bên lại tuyệt đối có thể nhìn đến.

Tại trong mắt Đường Thời, Đường Liễu là thằng nhóc chưa vắt sạch nước mũi, có điều trong mắt Đường Liễu, Đường Thời ngang hàng với lưu manh.

Cho nên khi nhìn thấy loại hành động thất lễ này của Đường Thời, Đường Liễu khinh miệt chuyển mắt đi, vẻ mặt khinh thường.

Đường Thời chỉ có thể tỏ vẻ chính mình thực bất đắc dĩ, trong không khí có linh khí loãng, theo lỗ chân lông vào toàn thân máu thịt hắn, hội tụ tại kinh mạch, lặng yên bắt đầu lưu chuyển. Đây là một phần của tu luyện, tuy không là thiên tài, cứ việc mục tiêu của mình là ngồi ăn chờ chết, nhưng nếu chết quá sớm, Đường Thời vẫn cảm thấy thực bi thương. Nghe nói tu luyện có thể kéo dài tuổi thọ, có thể đẹp trai hơn, không biết có thật hay không…

Lão tổ Đường gia là một vị nhân sĩ ở Tu Chân Giới, đều ở môn phái của mình khó có khi trở về một lần, hôm nay trở về, Đường gia nhất định phải coi trọng, đám vãn bối đào rỗng tâm tư chuẩn bị ôm đùi lão tổ, tỷ như Đại tiểu thư Đường Uyển trước mắt cũng đã chờ xuất phát.

Có điều nịnh bợ lấy lòng trái phải này không có liên quan gì đến Đường Thời, hắn là một thứ tử, không có cách nào so với con mẹ cả nhà người ta.

Ngay lúc nội tâm của Đường Thời không ngừng phun tào (chua ngoa độc miệng), cơ hồ muốn ngủ đứng thì, lão tổ cuối cùng đến.

Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là một ông già râu tóc đã bạc hết, còn có chút lưng còng, trên mặt đều là nếp nhăn, đằng sau đi theo năm sáu người trẻ tuổi xuyên đạo bào, cũng không có gì đặc biệt, chính là khi họ đi tới, cha Đường Thời lại trực tiếp dắt mọi người quỳ xuống đón tiếp.

“Đường Minh dẫn theo đệ tử trong tộc, cung nghênh lão tổ trở về!”

“Cung nghênh lão tổ…”

Đường Thời cũng bắt chước cong người, chẳng qua người ta quỳ, hàng này lại lặng lữ để chân ở dưới vạt áo choàng hơi nâng lên một cái, biến thành tư thế nửa quỳ. Quỳ quỳ quỳ, quỳ con khỉ a —— quỳ người trong nhà cũng thì thôi, còn lão tổ gì không biết từ đâu ra cũng bắt hắn quỳ! Nam nhi dưới gối có hoàng kim, mặc dù hắn Đường Thời không là hoàng kim, là bùn, cũng không thể quỳ như thế a!

Thiên Hải môn tuy rằng không tính là môn phái lợi hại gì, cũng chỉ tính hạng hai, có điều ở địa phương của họ cũng có tiếng, làm trưởng lão môn phái Đường gia lão tổ, cũng là người tuổi hơn ba trăm, thấy nhiều tiểu bối quỳ xuống, mặt cũng không đổi sắc, liếc mắt một cái không thấy vài cái có thiên phú tu luyện, cũng có chút tối tăm.

Hắn không gọi bọn họ đứng lên, mà là chắp tay sau lưng, phóng ra linh áp của mình, “Các ngươi coi như có tâm, ra tận thành xa đón tiếp, đừng quỳ, đều đứng lên đi.”

Ngay lúc hắn phóng ra linh áp, trong lòng Đường Thời mắng chết lão già giả dạng trâu bò (trang bức) này mắng tới gần chết.

Mới vừa nãy hắn hứng khởi dẫn khí nhập thể, bây giờ còn đang lặng lẽ chuyển vòng đâu, bị lão già này xoay cho một cái, xoay xoay phá vỡ vòng chuyển động cơ hồ khiến hắn muốn phun ra búng máu, bị hắn cố nén. Cỗ linh khí kia, đã vận hành đến cánh tay, hiện tại thế nhưng trực tiếp bị cắt đứt con đường, kìm giữ ở cánh tay, đi theo kinh mạch chạy tới lòng bàn tay. Đường Thời nhất thời cảm thấy lòng bàn tay trái đau đớn, má nó đây là tiết tấu muốn chơi lão tử chết quách a a !

Hắn nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên nét gian ngoan, áp chế sự đau đớn này lại, chờ lão tử kia thu hồi uy áp, mới đứng dậy.

Ngay sau đó, Đường Minh dẫn lão tổ đến bên lầu các giữa hồ, thỉnh hắn ngồi xuống, lúc này người bên ngoài mới có cơ hội ngồi xuống.

Vị trí của Đường Thời là cuối cùng, hầu như không thấy được ai, có thể thấy được địa bị trong nhà của hắn, có điều lúc này vừa khéo. Vừa ngồi xuống, Đường Thời vội vàng vươn ra bàn tay trái của mình, vừa nãy hắn nhịn đau nắm rất dùng sức, nhất định bức ra máu a!

Thế nhưng hắn thật không ngờ, sẽ nhìn đến một màn khiến hắn trợn mắt há mồm.

Lòng bàn tay trái của hắn có một ấn ký quyển sách mở ra, hắn cho rằng đó là sự trừng phạt của mình khi xuyên qua, dù sao môn Giám định và thưởng thức văn thơ cổ không đạt yêu cầu, còn dùng sách lậu, cho nên ấn ký trong tay có ghi hai chữ “trùng nhị”. Thế nhưng hiện tại, cứ việc bàn tay Đường Thời đã bị mình nắm ra máu, hắn cũng có thể cảm giác ra được, ấn ký này, bắt đầu phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, mà còn khiến hắn có cảm giác bị bỏng.

4 bình luận về “Q1 – Chương 1: Thần cấp giám thưởng đại sư

Bình luận về bài viết này