Chương 1 + 2: Vũ điệu thời không

Làm phát cho phấn khởi pà con nhỉ? (≧▽≦)/

Chương 1.

images (77)

Severus há hốc miệng nhìn thẳng hiệu trưởng già của mình: “Tôi không nghe rõ… Ngài nói gì?”

Bị hiệu trưởng gọi về trường đột ngột khi nghỉ hè mới qua một nửa, cắt đứt hai thực nghiệm độc dược quan trọng của mình, Snape không thể nói rõ có bao nhiêu tâm tình tốt đẹp. Thế nhưng lời hiệu trưởng vừa nói làm cho độc dược cùng những thứ liên quan bị ném bay tới bên chân Merlin.

Dumbledore dùng giọng điệu không rõ lặp lại: “Tên Harry Potter vừa biến mất từ danh sách nhập học.”

Snape cũng không cần cụ lặp lại lần thứ hai. Ông chỉ bị tin tức vừa rồi trùng kích làm cho đầu trống rỗng. Ông nghe thấy thanh âm của mình được cất lên để hỏi: “Biến thành pháp lép rồi?… Chết?…”

Dumbledore lắc đầu: “Chúng ta không có tin tức xác thực.”

Tại mười năm trước, khi Dumbledore tiếp được đứa bé sống sót trong đống phế tích đặt trước cửa nhà số 4 đường Privet Drive vào ngày thứ hai, nhà Dusley đột nhiên mất tích triệt để tại nước Anh. Nếu không vì danh sách nhập học có tên Harry Potter, ông đã cho rằng nhóm Tử Thần Thức Tử làm được nhiệm vụ bất khả thi của chủ nhân bọn họ.

Thế nhưng, ngay khi Harry sắp đủ mười một tuổi, vào mùa hè này sẽ đi Hogwarts học tập, tên của cậu bé trên danh sách bỗng nhiên biến mất.

“Ngài bắt tôi sống, yêu cầu tôi ở lại Hogwarts, bởi vì Harry có một ngày sẽ quay về nơi này, cần tôi bảo vệ… Hiện tại, ngài nói cho tôi hay Kẻ Được Chọn của thế giới phù thủy sẽ chết, sẽ biến thành pháp lép…” Snape như con dã thú bị buộc nhảy vào bẫy rập, rít gào đầy tuyệt vọng. Nếu như lúc này Voldemort xuất hiện ở đây, ban cho ông một chú Avada Kedavra, ông sẽ cảm kích Merlin ban ân.

Snape cảm thấy ma lực trong cơ thể không thể khống chế bắt đầu tán loạn xung quanh, giống như ma lực bạo động thời kỳ trẻ nhỏ. Tia sáng trước mắt từ từ biến mất, khiến ông rơi vào bóng tối. Ông có thể cảm giác được Dumbledore không ngừng vung chú “Bĩnh tĩnh”, nhưng nó hầu như không có tác dụng gì mấy trên người ông. Khi ông tin tưởng mình sẽ chết vì bạo nổ ma lực thì, một thanh âm vang lên cứu vớt ông: “Ta thu được một phong thư ký tên Harry Potter.”

Severus chú ý tới mình còn hô hấp, thế nhưng tia sáng vẫn chưa khôi phục, ông mờ mịt “nhìn” phương hướng thanh âm truyền đến: “Cái gì?”

Thanh âm của Dumbledore từ trong bóng tối truyền đến: “Hôm nay ta thu được một phong thư cầu chức ký tên Harry James Potter, anh ta hy vọng có thể có được chức vị ở phòng y tế. Ta đã kiểm nghiệm pháp thuật trên chữ ký, là thật. Sau đó ta kiểm tra danh sách nhập học, phát hiện tên Harry James Potter biến mất. Hồi kết thúc học kỳ trước đó anh cũng đã xem danh sách rồi, khi đó tên của thằng bé còn ở trên. Điều này không phải trùng hợp.”

Sanpes nhớ tới. Ông nhớ trước khi bắt đầu kỳ nghỉ hè lúc hội nghị viên chức, ông thấy cái tên kia. Suốt kỳ nghỉ ông đã quyết định dùng mặt nạ gì để đối mặt con trai của Lily cùng Potter.

Tia sáng trở lại trong đáy mắt Snape. Ông hơi lắc đầu. Khuôn mặt Dumbledore hiện lên rõ ràng trước mắt ông. “Thư.” Ông vươn tay trước cụ.

Nội dung thư rất bình thường, thư cầu chức. Đặc biệt duy nhất là tên đã ký —— Harry James Potter. Biết tên đệm của Harry không quá mười người. Theo truyền thống thế giới pháp thuật, tên đệm được bảo vệ. Một ít pháp thuật Đen có thể thương tổn đối tượng thông qua tên đầy đủ.

Snape lấy ra đũa phép, tại trên tên dùng ba, bốn chú ngữ. Ông biết rõ vị Bạch Phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ đang đứng trước mặt, làm như vậy là múa rìu trước thợ, nhưng ông không nhịn được, nhất định phải tự mình kiểm nghiệm cái tên này.

Trùng tên trùng họ tại thế giới pháp thuật không phải chuyện gì đặc biệt. Càng là gia tộc tồn tại từ xưa, càng thích lật đi lật lại danh sách tên tổ tiên để ứng dụng trên tên bọn nhỏ. Thế nhưng một cái tên biến mất, sau đó một cái tên tương đồng xuất hiện, tựa như Dumbledore nói —— không phải trùng hợp.

Đương nhiên, bọn họ không có bất cứ bằng chứng gì chứng minh quan hệ giữa hai Harry Potter. Thế nhưng làm hai người duy nhất tại Hogwarts biết tiên đoán, không cách nào đưa tình huống này thành chuyện trùng hợp đơn giản.

Severus khôi phục giọng điệu lãnh tĩnh quen thuộc: “Ngài định làm gì với đơn xin này đây?”

Dumbledore lộ ra nụ cười không chuẩn Gryffindor: “Chúng ta mất đi một Harry Potter, Merlin bồi thường cho chúng ta một người khác. Ta nghĩ chúng ta phải trân trọng cơ hội như vậy.”

Hai người đều biết cơ hội này xa vời đến cỡ nào. Thế nhưng lạc quan Gryffindor cùng bi quan Slytherin đều có lý do tuyệt đối để nắm lấy một tia hi vọng.

Khi Dumbledore đưa tới một ly whisky thì, hầu như Snape muốn hoài nghi người trước mắt là ai đó dùng thuốc Đa Quả Dịch biến thành hiệu trưởng. Cho tới bây giờ trong văn phòng này Dumbledore chưa bao giờ cung cấp thứ gì ngoài đồ ngọt.

Snape không ngại người trước mắt có phải dùng Đa Quả Dịch hay không. Ông cảm kích uống một ly, nghĩ linh hồn đang chạy loạn trong cơ thể cuối cùng cũng ngưng tụ dần.

Dumbledore xuyên thấu qua làn hơi ly chocolate nóng trong tay, nhìn vị Bậc Thầy Độc Dược mà mình tín nhiệm nhất: “Hy vọng bao giờ cũng tồn tại.”

“Ngài là người có khả năng để nói ra những lời ấy. Mà tôi chỉ có thể nói: chưa phải là lúc tuyệt vọng nhất.” Snape thả chậm tốc độ uống rượu, phảng phất thời điểm tuyệt vọng nhất đã sắp đến, còn ông đang tận lực kéo dài thời gian.

Tuyệt vọng vì chính mình đã cắt đứt tình bạn duy nhất đổi thành dấu hiệu Hắc Ám trên thân thể. Sau khi biết được chân tướng tiên đoán thì, tuyệt vọng nguyện ý dùng sinh mạng cùng những thứ càng trân quý hơn để đổi lấy một đường sống cho cô ấy. Đêm Halloween mười năm trước, ông ôm lấy thi thể lạnh lẽo, nước mắt rơi trên mái tóc đỏ đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, ông đã tuyệt vọng tột cùng.

Khi ông tình nguyện nhắm mắt ngã vào vực sâu thì, một đôi mắt xanh lá trong nôi không chịu buông tha ông. Chúa tể Hắc Ám đã “bay khỏi chết chóc” không chịu buông tha ông. Thủ lĩnh Hội Phương Hoàng với mái tóc bạc râu dài không chịu buông tha ông… “Tuyệt vọng” từ lúc nào đã biến thành “xa xỉ phẩm” trong cuộc đời. Mỗi khi ông hầu như muốn chạm đến nó thì, nó chỉ chừa cho ông bóng lưng đã đi xa.

“Albus… những… này… còn muốn bao lâu?” Những lời hàm hồ trong lời nói của Snape không phải tạo nên bởi cồn. Ông không có cách nào biểu đạt rõ ràng những gì nội tâm ông sợ hãi nhất.

Nhưng dường như vị hiệu trưởng già hiểu những gì ông muốn nói: “Ta không biết… Con trai của ta… Ta không biết…”

Snape ngay cả khí lực phản bác cụ “Tôi không phải con trai ông” cũng không còn.

Ông cũng không cần đáp án từ cụ. Ông biết vị thần số phận của mình mang mặt nạ trào phúng lạnh hơn chính ông, sẽ không cho phép bản thân ông chạy trốn sự đùa bỡn của thần. Ngay cả Azkaban cũng có thể là lựa chọn dễ dàng hơn.

“Albus, tôi muốn gặp một lần này ——” Snape nhớ lại nội dung bức thư: “—— Harry Potter hai mươi sáu tuổi.”

Dumbledore gật đầu: “Ta đã mời, để anh ta đến đây nhận phỏng vấn vào ngày mai. Poppy không có ở trường, anh có thể giúp ta kiểm tra một chút bản lĩnh về phương diện chữa bệnh.”

Đó không phải trọng điểm mà tôi nghĩ kiểm tra. Snape không nói những lời này với hiệu trưởng, nhưng ông tin tưởng hiệu trưởng cùng ông có mục đích tương đồng.

Chương 2.

images (72)

Snape mang theo nôn nóng của việc cả đêm không ngủ đi vào văn phòng hiệu trưởng thì, phát hiện khách trọng yếu nhất của hôm nay đã sớm đến.

Người khách đang ngồi thấy có người đến lễ phép đứng dậy.

Snape không có nghe thấy Dumbledore giới thiệu: “Vị này chính là người đã xin vào chức chữa bệnh phòng y tế —— Harry Potter.”

Toàn bộ tri giác của Snape đều tập trung vào đôi mắt màu xanh lá. Giống như bị chú “Độc đoán” bắn trúng, Snape không có cách nào tự hỏi bất kỳ điều gì. Ông như bị ép gắt gao tập trung đường nhìn vào một chỗ, tập trung toàn bộ năng lực nhận biết, phảng phất trong đôi mắt xanh kia có đáp án ông muốn.

Sâu trong ký ức của Snape có hai đôi mắt xanh giống nhau. Một đôi thuộc về cô gái tóc đỏ, một đôi… thuộc về đứa bé một tuổi khóc thét trong căn phòng bị hủy trong đêm Halloween.

Suốt một phút đồng hồ Snape mới có thể khôi phục hô hấp. Lý trí cũng quay về. Ông dùng giọng điệu bình thản hỏi: “Cậu nhận thức tôi?”

Nếu cuộc sống phức tạp của mình có thể có chút tác dụng gì, thì ông có thể nhận định đôi mắt xanh lá kia có thần tình không thuộc về người gặp mặt người xa lạ lần đầu.

“A… xin lỗi, tôi đã xem qua một ít tạp chí độc dược có chân dung ngài, không thể tin được tôi có thể nhìn thấy ngài ở đây. Giáo sư Snape.”

Một lần nữa Snape quan sát Potter có tên đêm “James” này. Không khỏi so sánh với cái đầu James Potter nào đó.

Khuôn mặt này quả thực có nét đặc trưng rõ ràng của gia tộc Potter. Tóc cậu ta không giống kẻ thù của ông xù xoăn khắp nơi, mà là mái tóc dài đến vai được buộc lại sau đầu. Khuôn mặt cậu ta so với James hai mươi mốt tuổi càng thêm thành thục, dường như cũng thành thục hơn so với chính ông năm hai mươi sáu tuổi. Cậu ta ôn hòa, vẻ thong dong ấy chẳng bao giờ ông thấy trên người James nào đó. Song song, Snape chú ý tới: Harry Potter này không có vết sẹo tia chớp nổi danh trên trán.

Đương nhiên cậu ta không có. Dấu vết kia hẳn ở trên trán bé trai mười một tuổi. Lẽ nào ông lại hy vọng cậu ta chính là Đứa bé cứu thế nhỏ kia uống Dược tăng tuổi?

Snape không hiểu mình hi vọng cái gì. Thế nhưng ông không cảm giác được vết tích pháp thuật Đen trên người này. Nếu chỉ coi người này là người cầu chức xa lạ bình thường, hẳn không tồn tại nguy hiểm quá lớn.

“Jerry, lại đây chào hỏi giáo sư Snape.”

Potter hơi nghiêng người, kéo ra một bé trai từ đằng sau.

Đến tận lúc này Snape mới chú ý tới Potter không phải khách đến duy nhất..

Sự tồn tại của bé trai thật nhỏ bé, Snape lại bị kích thích, cho nên hoàn toàn quên cậu bé.

“Ngài… Ngài khỏe, giáo sư.” Bé trai thông qua mái tóc đen dài che mặt nhẹ giọng bắt chuyện, sau đó lập tức cúi đầu hạ mi không nói.

“Đây là con trai ta —— Jerry Potter. Có phần sợ người lạ.” Potter đứng ở bên vừa giới thiệu vừa ôm lấy cậu bé bên người. Bé trai thuận thế giấu mặt vào eo cha, dường như trừ cha của mình, cậu bé hoàn toàn không có hứng thú đối với hai người còn lại trong phòng.

Một người cầu chức mang theo trẻ con. Mặc dù là lần đầu gặp mặt ở Hogwarts, cảnh giác của Snape ngược lại dỡ xuống một tầng.

“Chỗ Poppy quả thực một người làm không xuể. Nếu cậu có thể lưu lại giúp đỡ thật quá tốt.” Giọng điệu Dumbledore đã lộ ra ý tứ tiếp thu người cầu chức này.

“Nếu trường học chấp nhận tôi cùng con trai tôi có thể ở lại trường học, tôi sẽ cảm kích vô cùng. Phải biết rằng, đứa bé này chỉ có tôi.” Bé trai càng ôm chặt cha mình hơn nữa, giống như sợ có người sẽ khiến bọn họ phải xa nhau.

Dumbledore sau đôi kính bán nguyệt ngưng mắt nhìn bé trai trong chốc lát, cười nói: “Chuyện này rất dễ sắp xếp. Cậu nói hai cha con vẫn lữ hành khắp nơi?”

Potter thở dài: “Đúng vậy, tuy rằng đó là cuộc sống mà ta yêu thích, thế nhưng với trẻ con mà nói nó quá cô đơn. Nếu như bé con có thể chơi đùa với những đứa bé khác cùng lứa tuổi, hẳn sẽ không hướng nội như vậy.”

“Nói đến chuyện này… Ta kiến nghị sau khi cậu thu xếp xong vấn đề ở trường, có thể nghỉ hè này bái phỏng nhà ông Weasley một chút, nhà bọn họ có rất nhiều trẻ nhỏ, có thể cho con trai cậu tiếp xúc với bạn bè cùng lứa tuổi một chút. Vợ chồng Weasley là bạn bè của ta, rất hiếu khách. Bọn họ cũng là bạn bè với vợ chồng James Potter họ hàng xa của cậu, nhất định sẽ vui vẻ nhận biết cậu.”

Trên mặt Potter lộ ra nụ cười chân thành: “Nói như vậy ngài đã tiếp nhận thư xin của tôi? Tôi rất vinh hạnh.”

“Cậu có thư đề cử của viện trưởng Thánh Muggo, là nhân tài chúng tôi hoan nghênh.” Dumbledore cười gật đầu với Potter. “Giáo sư Snape phụ trách bổ sung dược phẩm phòng y tế, có thể nhờ anh ấy giúp cậu làm quen hoàn cảnh phòng y tế. Có điều không cần nóng nảy, hãy để chúng ta thu xếp nơi ở cho cha con cậu ở trường học trước ha.”

Dumbledore triệu hoán gia tinh Hogwarts, nhờ chúng dọn dẹp nhà ở cho cha con Potter.

Sau khi cha con Potter theo gia tinh rời văn phòng hiệu trưởng, Snape lập tức hỏi: “Ngài nghĩ cậu ta rất an toàn?”

Dumbledore nói: “Nếu như anh chỉ trình độ chữa bệnh của cậu ta, như vậy thì thư đề cử của viện trưởng Thánh Muggo đã chứng minh sự an toàn của các học sinh.”

“Thế nhưng?” Snape truy hỏi.

“Thế nhưng, không có cảm giác xa lạ của người gặp mặt lần đầu, giống như cậu ta nhận thức chúng ta vậy.”

“Bởi vì cậu ta là người của gia tộc Potter?” Snape biết Dumbledore nhận biết vài đời gia tộc Potter.

“Có lẽ.” Dumbledore trầm tư. Một lát sau cụ nói: “Con của cậu ta cũng làm ta có cảm giác quen mắt, nhưng đường viền của cậu bé không giống gia tộc Potter.”

Snape không chú ý mấy đến bé trai hướng nội kia. Đứa bé kia bao giờ cũng giấu mặt vào trong trường bào của cha mình, điển hình bé trai sợ người lạ.

Dumbledore không có cách nào hướng Snape giải thích hình dung của mình về cảm giác bất đồng giữa hai cha con Potter.

Potter lớn tuổi không hề khiến cụ nảy sinh bất kỳ phòng bị nào, ngược lại bé con Potter lại khiến da cụ khó hiểu căng lên. Quá kỳ quái, còn hơn vị Potter thành niên trùng họ trùng tên với Cậu bé Cứu thế, cụ càng chú ý tới bé trai chưa được mười tuổi kia. Việc giới thiệu nhà Weasley cho cha con họ, cũng vì hy vọng có thể từ góc độ khác lý giải bọn họ.

“Chí ít nhìn qua không phải âm mưu đến từ một Tử Thần Thực Tử nào đó.” Dumbledore đưa ra kết luận.

Mặc dù đa nghi như Snape cũng không phản đối, nhưng ông lại bổ sung: “Ta sẽ chú ý quan sát một thời gian, xem cậu ta cùng lời tiên đoán có… quan hệ gì không.”

Dumbledore thở dài: “Không thể nhìn con trai của Lily cùng James nhập học, thật đáng tiếc.”

Snape mân miệng, cũng không cố cách nói gì vào lúc này. Nếu cậu bé Potter chỉ biến mất ở thế giới Muggle, không cần tham dự chiến tranh phù thủy có thể bạo phát lần hai ở nơi này, với ông mà nói đó là chuyện may mắn.

Nếu có thể thám được tin tức con trai của Lily trên người Potter… Snape phát hiện mình giống như Gryffindor bắt đầu ôm hy vọng vô vị, trong lòng thầm lắc đầu.

P/s: Đây là chuyện nhẹ nhàng sâu lắng, cho nên mình quyết định dịch tối đa hóa Tiếng Việt, mọi người xem xem có được không nhá? O(∩_∩)O

Nói  thật ta luôn thấy buồn cười khi bạn Harry đặt tên cho con trai là.. Jerry Potter. *cười* ( với sự đối lập giữa hai cái tên Tom Riddle và Jerry Potter, ta luôn có cảm giác mạnh mẽ về sự liên tưởng đến… phim hoạt hình. *che miệng đập bàn*)

6 bình luận về “Chương 1 + 2: Vũ điệu thời không

    • Jerry Potter vs Tom Riddle?
      Ủng hộ bé Jerry nhiệt tình luôn!
      Công nhận là Harry rất có thâm ý trong việc… đặt tên cho con trai. ^^
      Buồn quá, đang dịch hai truyện, cả hai cái đều đụng phải vấn đề dịch qt sang tiếng anh, dịch hổng nổi luôn. TT^TT “Kế hoạch” ra mòi phải tìm cho ra tên nhân vật nữ quan trọng ấy là gì mới dịch típ được. T.T~

      • Ừhm lúc thấy Tom & Jerry ngóac cả mồm. Quả là harry đặc tên hay thật. Đọc qt đau đầu nhất là tên nv k bik là ai haiz. Nàng edit hay lắm, cố lên

  1. hay wá đêêêêêêê…nàng edit thiệt hay nha*.*
    Voldy bé con đáng yêu wá ! Khi đọc khúc diễn tả Voldy suy yếu, cơ thể bị lột da ta cảm thấy mún khóc…tội anh Voldy….

    • Xin bạn hãy đổi lại là Jerry, với mình đó chỉ là Jerry, mà không phải ai khác. ^^ Nếu bạn cứ nghĩ như vậy, sẽ sốc khi đọc các chương tiếp theo với một Voldermort tàn bạo khủng bố, và Jerry, Harry cùng những người khác sẽ chống lại ông ta.
      Thanks nàng cm, và có tình yêu nhiệt tình với truyện của mình. Có nhiều người thích Vol, mình thì mình không thích lắm, mình chỉ cảm thông cho một phần nhỏ linh hồn ông ta trong sạch và đáng cứu vớt. Vì thế mình tin Tom Riddle hồi nhỏ được cứu vớt như tiểu Tom trong “Kế hoạch” sẽ khác, hoặc Jerry chẳng hạn. ^^

  2. pháp lép hình như là Á phù thủy aka Squib 🙂

    mình thích bé Jerry, để xem bé có vai trò quan trọng gì không :D. Hai chương đầu nhẹ nhàng ấm áp quá <3, Harry 26 tuổi, được chứng nhận ở bệnh viện thánh Muggo luôn, trông đợi 1 harry mạnh mẽ :3

Bình luận về bài viết này